Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cách vách, đừng nhìn trộm


Phan_14

Đôi mắt Tô Mộc chăm chú nhìn ngắm cô, mu bàn tay chạm lấy gương mặt đỏ lự của Thuần Tưởng, lại quay đầu nhìn chiếc ly chân dài trong tay Thuần Tưởng đã cạn sạch, anh khẽ nhíu mày : “Uống bao nhiêu rồi ?”

Thuần Tưởng nghiêng đầu, cắn cắn môi: “Rượu vang đỏ, số ghi không cao, không nhớ đã uống mấy chén, dù sao thì uống cũng rất ngon.”

Cô cười ha ha, định lấy thêm một chai rượu tiếp tục uống lại bị Tô Mộc đè cổ tay lại : “Uống ít một chút, đừng để uống rượu vào rồi điên loạn, vậy ba người chúng tôi làm sao mà đưa cô về đây. Đừng để tôi mất mặt xấu hổ.”

“Làm gì vậy ! Tôi đâu có say ! Anh khẩn trương làm gì chứ ! Tửu lượng của tôi đâu có kém như vậy, hơn nữa … Cho dù là uống say, vị của rượu này cũng rất là ngon, hơn nữa …” Thuần Tưởng đã bắt đầu khua tay múa chân.

Tô Mộc có chút nhức đầu, đúng là số ghi không cao, nhưng lại dễ dàng làm người ta say, bởi vì vị ngon ngọt của nó, dễ dàng mê rượu, tác dụng tuy chậm nhưng lại nguy hiểm.

Tuy nói mình không say, nhưng thực tế thì đã say rồi !

Mà hai người đang nói chuyên bên kia cũng bị Thuần Tưởng khoa chân múa tay hấp dẫn lại.

“Sao vậy ? Sao Thuần Tưởng không nói không rằng lại uống say vậy ?” Tô Viễn tiếp tục cười trêu ghẹo Thuần Tưởng, cũng muốn đưa tay ra sờ trán cô, nhưng lại bị Thuần Tưởng hất tay ra.

Chương 35: Say rượu, loạn tâm không?

Tô Viễn bị như vậy thì thấy hơi mất mặt, Tô Mộc nhìn gương mặt đanh lại của anh ta, ngượng ngùng cười một tiếng, mở miệng: “Em cũng biết là cô ấy uống say, uống say rồi còn so đo với cô ấy làm gì ? !”

“Đúng vậy, nha đầu Thuần Tưởng này, bất tri bất giác lại uống say mất.”Triệu Cảnh Hàng đứng một bên cũng giúp không khí hòa hoãn lại, dẫn chủ đề về Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng liếm liếm khóe môi, đã sớm coi trời bằng vung, không, không thể tha thứ cho Tô Mộc được, cho nên cô không chút cố kỵ nhào tới người Tô Mộc

“Này!” Tô Mộc cau mày, dùng hai tay đón lấy Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng ngậm miệng, lôi kéo anh, nụ cười ngây ngô.

Tô Viễn vẫn tiếp tục đanh mặt không nói lời nào, nhìn Tô Mộc và Thuần Tưởng lại càng thấy không vui : “Không ăn, ăn no rồi, em đưa Thuần Tưởng về”

Không đề cập đến thì thôi, bây giờ nói đến, ba người lại giằng co với nhau. Đúng là một vấn đề lớn!

“Không cần, việc này không cần đích thân anh làm. Là tôi mời Thuần Tưởng ăn cơm, làm sao mà ném qua cho anh được ? Như vậy thật không phải phép.” Triệu Cảnh Hàng làm ra vẻ chân thành, bỏ điý tốt của Tô Viễn.

Tô Viễn khẽ cắn môi, liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái, quả thật không còn lý do nào để phản bác nữa.

Thuần Tưởng bên kia cũng đâu phải say như chết như mọi người tưởng tượng, chỉ là say rượu không đủ tỉnh táo, lôi kéo làm nũng ăn quỵt với Tô Viễn thôi !

Trong đầu Tô Mộc hiện lên một chữ “dỗi”, làm thế nào cũng không kéo được Thuần Tưởng ra, Thuần Tưởng lôi kéo tay anh, nói lảm nhảm: “Tô Mộc, anh nói đi, tôi có lỗi với anh chỗ nào chứ ?”

“Không làm … thất vọng, không làm … thất vọng, cô không làm tôi thất vọng chỗ nào cả.” Bây giờ người khóc không ra nước mắt lại là Tô Mộc, anh vỗ vỗ trán, Đại tiểu thư cô làm gì có lỗi với tôi chứ, là tôi có lỗi với cô mới đúng !

“Vậy sao anh cứ đối nghịch với tôi thế hả ? Sao anh thích dùng miệng lưỡi làm người ta tổn thương như thế hả ? Vậy sao anh cứ thích phát giận với tôi thế hả ? Sao anh lại … Không để ý đến tôi …” Thuần Tưởng càng nói càng kích động, kích động đến nỗi lảo đảo đi, đứng cũng không vững.

Tô Mộc không có cách nào lắc đầu, một tay ôm hông của cô, nói với hai người bên cạnh : “Hay để tôi đưa cô ấy về nhà đi.”

Hai người kia muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Tô Mộc dùng một lý do khác để phản bác lại : “Tôi và cô ấy ở gần nhà, lại tiện đường đi. Tôi thấy vẫn là tôi đưa cô ấy về nhà đi!”

“Được không ?” Tô Viễn không yên lòng hỏi, ngẫm lại nói: “Nếu không để em về cùng anh.”

“Thôi, không cần.” Tô Mộc vẫy vẫy tay, dìu lấy Thuần Tưởng không an phận.”Cô ấy chỉ là một cô gái, làm sao mà anh xử lý không được ? Cũng đâu phải mãnh thú gì, em không cần đi cùng.”

“Hai người tiếp tục ăn đi.” Tô Mộc dời mắt sang Triệu Cảnh Hàng, gật đầu chào, Triệu Cảnh Hàng cũng không nói gì thêm nữa, mím môi nhìn hai người rời khỏi.

Tô Viễn bĩu môi, liếc xéo Triệu Cảnh Hàng, trong miệng không nói gì nhưng ánh mắt thì thể hiện rõ ràng nhất – – xem đi, hai ta cũng như nhau thôi !

***

“Ừm … A … A … Ừm ...”

“A… Lá là la … Á À A …”

Tô Mộc đỡ lấy người xiêu xiêu vẹo vẹo bên ghế phụ, trán nổi gân xanh, trầm mặt quát lớn: “Cô an tĩnh cho tôi một chút đi, đừng phát ra những âm thanh kỳ quái này nữa!”

“Á Á Á! !” Thuần Tưởng nháy nháy hai mắt long lanh, nghiêng đầu: “Tô Mộc? Tôi đang ở đâu vậy ?”

Tô Mộc hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình: “Nói chỉ uống một chút rượu vang, cô bây giờ thì sao ? Hay là uống nhiều quá rồi điên loạn rồi ?”

Thuần Tưởng không uống rượu thì thôi, vừa uống rượu liền nổi tiếng. Phản ứng khi say rượu của mỗi người đều khác nhau, có người thì thở to ngủ, có người lải nhải, có người thì cuồng hôn môi, có người…

Dù sao thì cô nương Thuần Tưởng nhà chúng ta cũng là một người đặc sắc, dĩ nhiên, điên loạn sau khi uống rượu còn đặc sắc hơn, một – nói nhiều, bình thường đều là những lời chất chứa trong lòng hoặc không dám nói ra, có lẽ gọi là uống rượu xong nói thật lòng !

Thứ hai, chính là đặc biệt thích bám người, minh chứng chính là vừa rồi Tô Mộc bị cô bám lấy không tha. Nhưng tính chất bám người này của Thuần Tưởng cũng rất đặc biệt, không phải ai cô cũng dính được. Ba người vừa rồi, bạn Thuần Tưởng không dính Tô Viễn lại không dính Triệu Cảnh Hàng, chỉ chạy thẳng tới chỗ bạn Tô Mộc, điều này chứng minh lên cái gì? Tuy là chúng ta đều tự hiểu rõ trong lòng nhưng thật đáng tiếc, hai bạn heo yêu dấu của chúng ta lại không nghĩ vấn đề này dễ giải quyết đến như thế !

Cuối cùng, cũng là Tô đại thiếu gia phát hiện ra được một điều, đó là sau khi Thuần Tưởng say rượu, không dễ dàng để trở về tỉnh táo, có người uống rượu thì điên loạn lên, nhưng nhất định sẽ trôi qua mau, chưa đến mười mấy hai mươi phút đã tỉnh rồi. Nhưng Thuần Tưởng này lại ngược lại, vừa điên loạn vừa thích đùa bỡn.

Tô Mộc rốt cục cũng ý thức được người này phiền toái như thế nào, xem tình huống này, nếu lát nữa Thuần Tưởng đại tiểu thư không tỉnh rượu thì chắc chắn sẽ làm phiền anh cả đêm.

Tô Mộc dựa vào lương tâm mà nói, nhưng cũng tốt thôi, Thuần Tưởng không ầm ĩ không làm khó, không khóc không gọi, coi như là ngoan, chỉ là tìm anh nói thật lòng, lại cứ ép sát vào người làm Tô Mộc thật không chống đỡ được.

“Được rồi, tôi thấy cô còn đi đường được, tiễn cô đến đây thôi, một mình cô tự đi về, sau đó tắm rửa ngủ một giấc thật ngon, có lẽ ngày mai rời giường đầu sẽ bớt đau hơn một chút” Tô Mộc đưa Thuần Tưởng đến trước cửa, xoay người mở cửa nhà mình ra.

Thuần Tưởng không lên tiếng, vững vàng đứng tại chỗ, phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu của Tô Mộc, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, mở cửa ra định đi vào nhà thì thấy Thuần Tưởng đằng sau có động tĩnh.

Thuần Tưởng theo sát Tô Mộc, không nói gì, chỉ là theo chân.

Tô Mộc lại một tay chống hông một tay vắt trán, đứng tủ giày nhà mình, bất đắc dĩ nhìn Thuần Tưởng: “Trở về nhà mình đi!”

Thuần Tưởng có chút ấm ức, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên,trẻ con lắc đầu, nhung vẫn tiếp tục không nói lời nào.

“Tôi nói, trở về nhà mình đi … Nếu có chuyện gì thì gọi tôi qua.” Tô Mộc đẩy Thuần Tưởng ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.

“Hic … Anh – bỏ – rơi – tôi?” Thuần Tưởng không nói được mạch lạc, vươn tay ra đặt ở cửa kiên định nói : “Cho tôi vào đi !”

Khó khi thấy Thuần Tưởng có khí thế như vậy, Tô Mộc cảm thấy cùng nha đầu này đùa giỡn không còn gì để nói nữa. Tô Mộc đành nhường lối, cho nha đầu kia đi vào.

Tô Mộcthích sạch sẽ, tính tình cũng lạ, ngày thường thì lạnh lùng, người khác không hẳn cảm thấy lạnh, chỉ thấy như mình thiếu anh hai vạn tệ vậy !

Trong nhà chưa từng có ai vào, dùng hai chữ “tuyệt đối” không hề khoa trương. Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, mà ngoại lệ của Tô Mộc thì lại là Thuần Tưởng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thuần Tưởng cứ như vậy mà xông vào thế giới của anh, hoặc là từ từ thẩm thấu, hoặc là chủ động tích cực. Một người như Thuần Tưởng làm sao có thể tùy tùy tiện tiện xông vào nhà anh làm bậy ?Nhưng làm bậy thì không quan trọng, quan trọng là tại sao sau khi Thuần Tưởng làm bậy, anh lại không thấy tức giận gì cả ?

Vẫn nhớ rất rõ, lần đầu tiên chạm mặt cùng Thuần Tưởng như thế nào, khi đó chỉ cảm thấy cô gái này không câu nệ tiểu tiết, có khi lại quá mất lịch sự, làm người ta cảm thấy chán ghét, ít nhất là những người không những câu nệ tiểu tiết mà thậm chí còn tính toán chi li như Tô Mộc không thể chịu đựng được.

Thuần Tưởng vừa vào nhà lập tức nằm lên ghế sofa, nằm úp sấp lên hệt như con bạch tuột.

Tô Mộc chậm rãi đi đến gần cô, dùng tay đâm đâm xuống sống lưng cô : “Cô là một cô gái, sao lại tùy tiện vào nhà rồi lên ghế người ta nằm vậy hả ?”

Thuần Tưởng lại cảm thấy ấm ức, lại nghiêng mặt, ngẩng mặt lên nhìn Tô Mộc.

“Người khác… Anh, anh đâu phải người khác.” Tay phải Thuần Tưởng vẫy vẫy mấy cái, vờ như anh lúc ban nãy.

Tô Mộc khom lưng xuống, nhìn cô: “Muốn nóigì?”

Thuần Tưởng mím môi cười, đung đưa đầu: “Anh lại gần đây.”

Tô Mộc hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi cong đầu gối lên, ngồi chồm hổm xuống ngang hàng cùng cô, khoảng cách không gần cũng không xa, vừa đủ để hai người nhìn rõ mặt đối phương.

“Có chuyện gì muốn nói đây ?” Tô Mộc khẽ mỉm cười, nụ cười kia, vẻ mặt kia, ôn hòa đến mức làm Thuần Tưởng tưởng như không phải sự thật.

Thuần Tưởng si ngốc cười, nhìn Tô Mộc, đôi mắt to lòe lòe nước.

Tô Mộc nói tiếp: “Tại sao không nói gì ?”

Thuần Tưởng lắc đầu, chỉ nhìn theo anh, Tô Mộc chỉ cảm thấy không nhịn được, đưa tay búng trán cô mang theo chút răn dạy, lại mang theo chút cưng chìu: “Có chuyện gì thì nói đi, sao lại trừng mắt to mắt nhỏ ở đây!”

Thuần Tưởng cười ha ha, lấy tay chống người ngồi dậy, nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, chợt cúi xuống hôn lên môi Tô đại thiếu gia một ngụm.

Tô Mộc bị hành động này của cô làm sửng sốt đến nỗi ngây ngẩn cả người, trong lòng nhảy lên lộp bộp, khi phản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã rụt về.

Tô Mộc thật sự không biết nên phản ứng thế nào, đưa tay sờ môi, cảm giác vừa rồi … Dường như cũng không tệ lắm.

Hiển nhiên, tiểu nha đầu ngồi trên ghế sofa này cũng có chung nhận thức với anh, Thuần Tưởng lớn mật chủ động xong, mắc cỡ ngượng ngùng ngồi trên ghế sofa.

“Người này!” Tô Mộc có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy vui vẻ, nhưng chỉ nghĩ đây là trò đùa lúc say rượu của Thuần Tưởng nên không tin tưởng lắm.

“Ừm … Cái đó …” Thấy anh có ý muốn đứng dậy bỏ đi, Thuần Tưởng vội vàng nắm lấy vạt áo anh kéo lại.

“Làm gì vậy ?” Tô Mộc được tiện nghi, dĩ nhiên cảm thấy rất vui vẻ nhưng vẫn đứng thẳng người, nhìn đỉnh đầu của Thuần Tưởng, điềm nhiên như không có việc gì, anh muốn xem phản ứng của Thuần Tưởng như thế nào.

Thuần Tưởng ngẩng đầu nhăn mày nhìn, có chút ấp a ấp úng: “Anh … Không vui à ?”

“Sao ? Cô cảm thấy tôi … nên vui vẻ sao ?” Gương mặt đang nhăn nhó của Tô Mộc bỗng cười lên vui vẻ, thậm chí có chút xấu xa, thú vị.

“Hừ.” Thuần Tưởng quay đầu không để ý tới anh.

Tô Mộc lại không hiểu được tâm trạng của người đang ngồi trên ghế sofa này, dĩ nhiên cũng không rảnh để suy nghĩ, anh cúi người xuống, một tay đặt lên ghế sofa, một tay vịn hai mép ghế.

Khi Thuần Tưởng quay đầu lại nhìn anh mới phát hiện, anh rất gần cô, đến nỗi làm cô không kìm được mà tim đập lỗi nhịp, lại càng lúc càng mạnh hơn, hai gò má hồng đến nỗi có thể dùng để bắt lửa.

Tô Mộc dùng 2 tay mình đang đặt lên ghế sofa vây Thuần Tưởng lại, ánh mắt anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, đúng vậy, lúc này, anh không thể không thừa nhận cảm giác của mình đối với cô gái này. Không biết từ lúc nào, lại chú ý, để ý đến cô như vậy. Thời thời khắc khắc đều nghĩ đến, cô đang làm gì, lại thích trêu chọc cô, thích khi dễ cô, rồi lại để ý, lại không muốn người khác trêu chọc cô, khi dễ cô …

Chỉ có thể là mình…

Tô Mộc tới gần cô, Thuần Tưởng hơi mím môi, nhưng không có ý định thoát khỏi, anh thử thăm dò, dùng môi mình cọ sát nhẹ với môi cô, giống như vừa rồi cô mới làm, nhưng cô là không chắc chắn, còn anh là tràn đầy nhu hòa và thương yêu.

“Oa… Mềm nhũn… Cũng không tệ lắm.” Thuần Tưởng liếm liếm môi, khanh khách cười thử thăm dò nói: “Thêm một lần nữa được không ?”

Tô Mộc dùng đầu gõ vào trán Thuần Tưởng, khẽ cười một tiếng: “Là do cô nói nha…”

Bốn cánh môi lại tiếp xúc với nhau lần nữa, nhưng không còn thong thả nhẹ nhàng như ban đầu, anh từng chút xâm nhập, thử dò xét, chạm vào, nhiệt tình nối gót nhau mà đến.

Cắn cắn đôi môi mềm mại của Thuần Tưởng, anh lại buông cô ra.

“Hô…” Thuần Tưởng thở khẽ, khuôn mặt đã đỏ lự, cả người đều cứng ngắc không thể động đậy, cô có chút mơ mơ màng màng.

Nhìn đôi mắt bồ câu của cô khẽ nheo lại, đôi môi trắng bệch bị hôn đến đỏ tươi, thậm chí còn ửng hồng, Tô Mộc không kìm được động tâm.

“Tô… Tô Viễn… Tôi…”

Ngọn lửa đang nhiệt tình trào dâng trong thân thể đột nhiên bị một thau nước lạnh xối vào người, thấu đến tâm lạnh, sắc mặt Tô Mộc đã sớm trầm xuống, chỉ tiếc, Thuần Tưởng không biết quan sát sắc mặt, huống chi là Thuần Tưởng lúc say rượu.

“Tô Viễn… Ha hả, tôi rốt cục…” Thuần Tưởng lại tiếp tục nói thêm.

Tô Mộc vung tay một cái, cả người vọt lên từ ghế sofa, quá ngu xuẩn, anh lại bị cô gái trước mắt này đùa giỡn ! Anh âm thầm cắn răng. Lạnh lùng nhìn Thuần Tưởng một cái, sau đó vứt cô lại trong phòng khách …

Thuần Tưởng ngây ngốc không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết mìnhđắc tội với Tô Mộc thế nào, cô nhàn nhạt cười, trong nụ cười lộ ra một chút ngọt ngào :

“Tô Viễn… Tôi rốt cục, có thể quên anh… Vừa rồi….”

“Vừa rồi còn mơ tới … hôn cùng Tô Mộc … Ôi trời!”

Chương 36: Sau đó vạn kiếp bất phục?

Tô Mộc thật sự không còn cách nào với Thuần Tưởng, dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn trở về bế nha đầu lên từ sofa rồi ném lên giường.

Người này mùi rượu đầy mình, làm Tô Mộc thấy có hơi không vui, nhưng bất đắc dĩ, anh không thể làm gì với cô, cũng đâu thể lột sạch quần áo cô mà ném cô vào bồn tắm chứ.

Lỡ như cô ta tỉnh lại, oa oa bắt anh phải chịu trách nhiệm thì anh biết làm sao chứ ?

Ừ hử ? !

Tô Mộc nhíu mày, nhìn người đang nằm lăn lộn trên giường, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ, phải chịu trách nhiệm? Hình như cũng không tệ. Nhưng lợi dụng lúc người ta gặp nguy nan cũng không phải tác phong của anh.

Anh xoay người đi vào phòng tắm, tìm mãi mới có cái khăn mới, nhúng vào nước ấm rồi mang về phòng.

Lại phát hiện Thuần Tưởng đã ngồi lại trên giường, đầu chúi về phía trước.

“Trời ạ!” Tô Mộc đi lên, dùng khăn tay nóng trong tay vỗ vỗ lên trán Thuần Tưởng : “Lau mình đi, chỉ mới uống có ly rượu đỏ đã như vậy, đúng là đầu gỗ mà !”

Thuần Tưởng đưa tay bắt lấy chiếc khăn trên đầu mình, nửa híp mắt, nhìn Tô Mộc, cứ nhìn như vậy, nét mặt có chút phức tạp, khó khi phức tạp đến mức mà ngay cả Tô Mộc cũng không thể hiểu được.

Bị cô nhìn như vậy có hơi sợ hãi, Tô Mộcvội mở miệng, phá bỏ ngột ngạt: “Sao lại nhìn tôi như vậy ?”

“Anh thích sạch sẽ!” Thuần Tưởng ha hả cười một tiếng, nói ra bốn chữ làm người ta khó hiểu, cắn môi cười bí hiếm, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Mộc.

“Hừ … Còn tỉnh táo một chút đấy. Như vậy thì tự mình làm đi, tự mà đi về nhà mình ấy.” Tô Mộc đưa tay phải kéo Thuần Tưởng xuống, lại bị nha đầu này hất tay ra.

“Tôi nói … Ha ha, anh thích sạch sẽ như vậy, vậy mà tôi còn được lên giường của anh…” Vừa nói, Thuần Tưởng ngửa mặt lại một lần nữa ngã xuống giường: “Thật … là … khó … tin ..”

Tô Mộc xấu hổ, giật lấy khăn bông đã lạnh hơn phân nửa trên tay Thuần Tưởng, vừa trách cứ nhìn cô : “Cô nói không chính xác lắm … Cái gì gọi là lên giường chứ, khó nghe quá đi. Tôi chỉ cho cô mượn giường nằm, cô phải nói cho rõ ràng, cứ như chúng ta quan hệ gì vậy.”

“Vậy anh nói xem … Quan hệ giữa hai chúng ta là như thế nào ?”

Tô Mộc dùng khăn bông quan sát ánh mắt của cô, chợt, đôi con ngươi lóe sáng kia mở ra, nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang rất tỉnh táo vậy. Nhưng Tô Mộc hiểu rõ, cô đang uống say, nếu cô không uống say, chắc hẳn cũng không nói ra những lời trong lòng, cô cũng không biết là mình sẽ nói ra khỏi miệng.

“Quan hệ hàng xóm.” Hơi sửng sốt một chút, Tô Mộc khẽ cười một tiếng, đứng lên.

“Có thể nói với anh không ?” Thuần Tưởng kia suy nghĩ, điều này ngay cả Tô Mộc cũng không hiểu cô đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng cũng may, không đợi anh nói thì cô đã tự “nộp mạng”.

“Tô Viễn, tôi nói với anh chuyện của Tô Viễn được không?” Thuần Tưởng liếm liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly.

Tô Mộc bĩu môi, lúc ấy anh nghĩ không biết có nên ném khăn bông cho cô hay không, sau đó nói, chuyện của Tô Viễn không liên quan gì đến tôi. Nhưng nha đầu này không còn lương tâm nữa rồi, kêu đi không đi, mở miệng ra thì cứ Tô Viễn Tô Viễn. Kích thích người khác cũng đâu có ai như cô ta !

Nhưng hiển nhiên, đây không phải tính cách của Tô Mộc, trong đầu anh chỉ thoáng lên một ý nghĩ, dĩ nhiên không dám làm thật sự.

“Nói gì?” Tô Mộc rầu rĩ hỏi.

“Thật ra … Có phải tôi ngu lắm không ?” Thuần Tưởng quay đầu nhích lại gần Tô Mộc.

Tô Mộc cười lạnh một tiếng: “Cô thông minh, IQ cao, IQ250.”

Thuần Tưởng không thèm để ý đến con rắn độc Tô Mộc, tiếp tục chuyện mình muốn nói :“Tôi thật sự quá ngu xuẩn. Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu tôi thông minh một chút thì được rồi. Nói không chừng cũng không bị gạt thảm như vậy.”

Đôi lông mày Tô Mộc như mỉm cười : “Nó lừa cô ?”

Thuần Tưởng hít sâu một hơi mím môi, tự định giá trong chốc lát: “Ừm, cũng không hẳn thế.”

Đối với đáp án lập lờ nước đôi của Thuần Tưởng, Tô Mộc cũng chả có hứng đi tìm hiểu, chỉ nói : “Lừa gạt dĩ nhiên phải đáng ghét, nhưng người bị lừa đôi khi cũng không đáng được đồng tình, ít nhất phần lớn như thế. Nếu như không phải người bị lừa cũng được ích lợi, bị ích lợi đó che đi đôi mắt thì làm sao mà bị lừa ?”

“Thật thâm sâu, nói chuyện với Tô Mộc anh luôn gãi đúng chỗ ngứa như vậy.” Thuần Tưởng tỏ ý đồng ý với suy nghĩ của Tô Mộc, liên tục gật đầu, lấy tay đẩy đẩy bờ vai của anh.”Nếu như không phảinhất thời yêu thích sự ngọt ngào của Tô Viễn, sao lại hãm sâu vào đến như thế, biết rõ anh ta là người như vậy… Anh nói không sai, thật không có gì đáng để đồng tình.”

“Không, đồng tình hay là đáng giá người đồng tình.” Tô Mộc kéo lấy đôi tay đang đâm chọt vào vai mình của Thuần Tưởng, nhẹ nhàng cười.

Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, cũng nở nụ cười cùng anh : “Tô Mộc, anh cười thật là đẹp trai!”

Tô Mộc nhướng nhướng mày, hừ hừ một tiếng.

Thuần Tưởng không biết sống chết, đưa tay đến gần cằm Tô Mộc, quyệt miệng lưu manh nói: “Tiểu gia, cười cho bé con một cái.”

Đó rõ ràng là vẻ mặt đang đùa giỡn với một người đàn ông đàng hoàng, Tô Mộc tiếp tục hừ hừ: “Được rồi , cô đang mượn rượu giả điên, có bản lĩnh thì tự tỉnh rượu đi”

Thuần Tưởng nghiêng sang bên cạnh, vẻ mặt hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với Tô Mộc, Tô Mộc cũng hiểu, hiện tại không có gì để nói với cô, từ trước đến giờ, anh không có thói quen lý luận cùng người say rượu, càng không mong đợi Thuần Tưởng sẽ nghiêm chỉnh đáp lại anh .

“Vừa rồi không phải cô nói … Tô Viễn sao ?” Tô Mộc suy nghĩ, hay là kéo lại chủ đề đi, anh cũng muốn biết về chuyện giữa Tô Viễn và Thuần Tưởng.

Nụ cười của Thuần Tưởng vẫn giữ trên môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh muốn biết à … Thật sự đồng ý nghe tôi nói à …”

Thuần Tưởng từ trước đến giờ không tin đến số mệnh, nhưng cô cũng biết, đến một lúc nào đó, con người sẽ phải đối diện với thực tế.

Thuần Tưởng có lý tưởng có hoài bão, dĩ nhiên cô hiểu, thực tế sẽ không cúi đầu với đạo lý. Miễn cưỡng thì cô cũng xem như học khá, tốt nghiệp cũng không tốt lắm, nhưng cũng may, làm đầu bếp mới là lý tưởng thật sự của cô, bất quá chỉ là một tờ bằng cấp cho đẹp mặt thôi, không cần thiết có hay không.

Thực tế, cuộc sống đại học của Thuần Tưởng rất muôn màu muôn vẻ, tính cách cô tùy tiện, ai cũng kết bạn được, không quan tâm là có thật lòng hay không, cô chỉ quan tâm đến một chữ “vui”.

Sau đó có một điều, thật ra là một điểm rất quan trọng, đó chính là khi học đại học, con người luôn phải có những mối tình đáng nhớ, cho dù vẫn chưa có tính toán gả hay không, nhưng vui vẻ một chút cũng không sao.

Thuần Tưởng không phải người tự xưng là thanh cao, duyên phận với người khác phái cũng có một chút, nhưng có lẽ do vấn đề tính cách nên trong hai năm đầu đại học, cô không gặp được người nào mình yêu thương.

Nhưng bắt đầu từ ngày cô gặp Tô Viễn …

Nhớ mang máng năm đó, vừa mới bắt đầu, Thuần Tưởng không hẳn là thích Tô Viễn. Năm đó, Tô Viễn có thể nói là nhân vật oai phong một cõi ở trường đại học, chỉ tiếc, Thuần Tưởng nhìn thấy anh ta không vừa mắt lắm.

Nên nói thế nào về Tô Viễn đây ? Dễ nhìn một chút, nhưng không giống như trong tiểu thuyết hay phim Hàn Quốc, đẹp trai lạnh lùng. Cũng là một người rất vui vẻ, cả ngày đều nở một nụ cười bất cần, gương mặt lưu manh nhưng cũng để các cô gái thét chói tai với anh ta.

Nhưng Tô Viễn có một tật xấu, đó là từ trước đến giờ không hề từ chối bất kỳ cô gái nào, dĩ nhiên trừ bỏ những cô gái mà anh ta coi thường.

Căn bệnh này không tốt lắm, rất xấu xa, đủ để hiểu người này hoa tâm thế nào.

Có một điều mà Thuần Tưởng vẫn nghĩ mãi mà không rõ, chính là cô thấy, đáng lẽ ra cô phải chán ghét anh lắm mới phải, rõ ràng biết sau khi đến gần, kết quả sẽ đau lòng nhưng hết lần này đến lần khác, đều tiếp bước các cô gái khác ăn quả đắng này.

Chẳng lẽ bạn Tô Viễn có mị lực đến thế sao ?

Dĩ nhiên, vấn đề này sẽ nhắc đến khi xuất hiện bạn Tô Viễn, còn bình thường ? Lúc bình thường, Thuần Tưởng dĩ nhiên không quan tâm đến vấn đề này, bạn Tô Viễn lại càng không biết!

Mặc dù là như thế, nhưng tại sao Tô Viễn lại cứ xông vào thế giới của cô kia chứ ?

Có đôi khi mọi chuyện chính là kỳ quái như vậy, Thuần Tưởng vốn nghĩ rằng mình là người không chút tiếng tăm, không có bất kỳ điểm nào khiến cho một “Nhân vật lớn” như Tô Viễn cảm thấy hứng thú.

Cho đến một buổi sáng ánh nắng tươi sáng kia, mọi việc bắt đầu xuất hiện thay đổi.

Ánh nắng màu vàng chanh vương đầy mặt đất, cũng vương vãi lên người Tô Viễn, một khắc đó, Thuần Tưởng không nói động tâm là giả, chỉ là nhiều năm sau, hồi tưởng lại sơ ngộ hôm ấy, Thuần Tưởng cảm thấy người kia không chừng đã bố trí sẵn để cô đi vào thế “không thể khuất phục”

Chương 37: Quá khứ của bọn họ.

“Thuần Tưởng? Cô chính là Thuần Tưởng sao ?”

Đi về phía người đang nhìn cô, cô cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi anh ta có liên quan gì đến cô.

Nụ cười đầy mặt, rực rỡ như ánh mặt trời, bộ dáng phong nhã, nhưng Thuần Tưởng thật không biết mình và anh ta có quan hệ gì. Không nhớ rõ tên người ta hình như không phải một thói quen tốt, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra, dù có lỗi cũng đành chịu, cô làm sao mà biết được chứ ?

“À Ừm … Anh bạn này … Chúng ta có quen biết sao ?” Thuần Tưởng có chút nghi ngờ nhìn người này.

“Ừm, nói vậy là không nhận ra.” Anh bạn điển trai kia lộ ra nét mặt thất vọng, nhất nụ cười vẫn như cũ, vươn móng vuốt ra thân thiết nói: “Nếu không nhận ra thì bây giờ giới thiệu đi. Xin chào bạn, Thuần Tưởng, mình là Tô Viễn.”

“A! ~” Chữ ‘A’ này của Thuần Tưởng có chút kỳ lạ, dùng từ này tuyệt đối không khoa trương.

Tô Viễn chau chau mày.

Thuần Tưởng ha hả nở nụ cười: “Trách chi nhìn thấy quen mắt, hèn gì lại là Tài tử Tô, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Nét mặt đánh giá cảnh giác vừa rồi của Tô Viễn lập tức thay đổi thành một nụ cười, cũng phối hợp chắp tay như Thuần Tưởng đáp: “Đâu có đâu có, khen nhầm khen nhầm.”

Thuần Tưởng chau chau mày, hừ, khen ngươi béo thì ngươi liền giả khiêm tốn sao : “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, nổi tiếng thì nổi tiếng, nổi tiếng cả hai mặt tốt và xấu, không chuyện nào không nghe!”

Nha đầu này quả là nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không chút kiêng nể nào.

Nhìn Tô Viễn rõ ràng rất để ý nhưng lại cố tình vờ như không quan tâm tới, Thuần Tưởng không nhịn được bật cười trong đáy lòng.

“Nói giỡn, nói giỡn thôi bạn Tô, bạn không cần để ý đâu!”Thuần Tưởng bĩu môi, vội vàng giảm bớt không khí lúng túng.

“Dĩ nhiên, chỉ là nói đùa, mình làm sao mà để ý chứ!”Tô Viễn ngượng ngập cười, coi như bị Thuần Tưởng sắp xếp vào bẫy.

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, bạn Tô, bạn đến tìm mình có việc gì?” Thuần Tưởng cười cười, đi thẳng vào vấn đề, cô không tin Tô Viễn chỉ đến đây để nói chuyện một lát với cô.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .